Nhóc “câm” chọc hồng trần
Phan_21
Chương 41: Gục cùng vồ đến
Sau khi Ngưng Sa Tử rời đi, đệ tử trấn giữ cửa thứ sáu tới đưa Mộ Giai Nam đi trị thương, người đó cũng nói rõ với nàng uy lực của “Ngưng phái cầm sát”, bị nội thương ít nhất phải điều trị năm ba ngày mới hồi phục như cũ.
Mộ Giai Nam vì muốn Ngưu Nữu Nữu an tâm, hắn cố nén đau đớn trong bụng, ra vẻ dường như không có việc gì vừa đi vừa nói cười. Trong một khắc cửa phòng tĩnh dưỡng đóng lại, Mộ Giai Nam liền dựa vào ván cửa… Mộ Giai Nam đã mất khí lực, hắn vén vạt áo nhìn bên trong ngực, một vết thương sắc nhỏ từ đầu vai kéo dài đến xương sườn, Mộ Giai Nam hít một ngụm khí lớn, loại đau đớn này như vậy gãy xương sườn. Nhưng so với đau gãy xương càng đau hơn mấy trăm lần, ngay cả hô hấp rất nhỏ cũng cảm thấy không khoẻ.
Giờ phút này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Mộ Giai Nam vội vàng buông vạt áo xuống, gượng người đứng lên… Khi Thu Anh Đào đẩy cửa vào, chỉ thấy Mộ Giai Nam đang ngồi bên cạnh bàn uống trà…
“Ngươi trước khi vào phòng phải gõ cửa chứ!” Mộ Giai Nam chậm rãi chỉ trích nói.
Mà Thu Anh Đào không thèm đáp lại, nàng lập tức đi đến bên cạnh Mộ Giai Nam, trực tiếp kéo vạt áo hắn, Mộ Giai Nam ra vẻ khẩn trương che ngực, bộ dáng hắn như trốn sắc lang, hai bàn tay ôm chặt trước ngực: “Ngươi muốn làm gì? Ta không phải là người tùy tiện, ta muốn giữ mình trong sạch a…”
Thu Anh Đào không rảnh nghe hắn bịa chuyện, chỉ vì nàng trong lúc vô tình nghe được đám người đệ tử nói chuyện, đại khái là cần đảm bảo yên lặng, quan chủ muốn trị thương cho sấm quan giả. Mặc dù Mộ Giai Nam biểu diễn suýt nữa đã lừa gạt được nàng, nhưng cần chữa thương khẳng định hắn bị thương không nhẹ.
Mộ Giai Nam giờ phút này không đủ khí lực giãy dụa, mà Ngưu Nữu Nữu khí lực nguyên bản tương đối lớn, hai người kéo qua kéo lại vài cái, hắn đã bị Ngưu Nữu Nữu ấn ngã xuống đất, nhưng hắn thực không muốn để cho Ngưu Nữu Nữu nhìn thấy vết thương dữ tợn kia. Mộ Giai Nam ôm ngực trên mặt đất quay cuồng: “Đừng cởi xiêm y ta, trong sạch của ta a…” Thu Anh Đào nghĩ hắn đã hiểu cảm giác khi hắn bắt hoa mai lộc, hắn không hề cho người ta sức phản kháng và giãy dụa, nàng bước ra một chân đặt trên phần eo Mộ Giai Nam, nàng thuận thế cưỡi trên người hắn, Thu Anh Đào dùng sức mở hai tay hắn ra, phân biệt đặt qua hai bên trên đỉnh đầu hắn,mà Mộ Giai Nam vẫn hoảng sợ hô to: “Không cần như vậy…” Nói xem hai người trong lúc đó quả thật có điểm sắc tình.
Thu Anh Đào bỗng nhiên phát hiện một vấn đề, hành động áp chế Mộ Giai Nam của nàng hình như không đúng, không có ai giúp nàng thoát xiêm y của hắn. Trong đầu nàng suy nghĩ thật ra sai sót chỗ nào… Nam nhân khi đùa giỡn nữ nhân đều làm như thế nào chỉ cần hai tay là đủ dùng? … Nàng cố gắng nhớ lại mấy cảnh nóng bỏng trong phim nhựa, A! Nghĩ lại, một bàn tay ngăn chặn hai cổ tay nữ nhân, còn dư lại cái tay kia là có thể muốn làm gì thì làm, đúng đúng, đùng là như thế này! Hắc hắc…
Nàng nhìn Mộ Giai Nam hí mắt nhe răng cười, Mộ Giai Nam không khỏi rung mình lạnh run: “… Bộ dáng ngươi hiện tại rất giống sắc ma nha.”
Thu Anh Đào thực vừa lòng với so sánh của hắn, bởi vì tiếp theo nàng phải làm chuyện học theo dâm tặc nha…Nhưng cánh tay nàng không đủ dài, nàng chỉ có thể cúi người đem đôi tay Mộ Giai Nam trụ lên đỉnh đầu, mà Mộ Giai Nam cực kỳ giống nàng dâu nhỏ, xoay đến xoay đi thực không chịu nằm yên. Khoé mắt nàng mở lớn, hắc hắc, lãnh đạo sơn tặc bây giờ giống như bị cường gian nha, không cho xem không nên xem, hừ! … Đúng rồi! Có lẽ lưu manh trong thời điểm đùa giỡn gái nhà lành đều là này suy nghĩ này.
Mộ Giai Nam đem toàn bộ khí lực còn lại “Thà chết chứ không chịu khuất phục”, hắn dĩ nhiên sắp chống đỡ không được nữa, bị vết thương đánh úp lại đau đớn, Ngưu Nữu Nữu nằm úp sấp trên người hắn, kiềm chế cổ tay hắn, mà hai người hai má khoảng cách rất gần, mắt thấy Ngưu Nữu Nữu sắp đại công cáo thành, hắn không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, nghiêng đầu chạm vào môi nàng…
“…” Thu Anh Đào thân thể cứng đờ tay đình chỉ động tác, Mộ Giai Nam môi như cũ chặt chẽ dán tại môi nàng, cùng lúc đó, Mộ Giai Nam mượn cơ hội nắm bàn tay nàng đang tiến vào áo hắn, tay kia thì đè lại cổ tay nàng, lấy khí thế mãnh hổ xoay người đem nàng áp trên mặt đất. Hắn gian kế đã thực hiện được, rời môi ra, trong mắt tức khắc xuất hiện một tia cười xấu xa. Giờ phút này Thu Anh Đào đã bị chặt chẽ kiềm chế hành động, đương nhiên nàng biết mình trúng kế, nàng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Mộ Giai nam, ngay cả chiêu sắc dụ hắn cũng dùng, nhất định bị thương rất nặng.
“Ngươi phải cam đoan không ép buộc ta, ta mới thả ngươi.” Mộ Giai Nam ho khan một tiếng, thần sắc thản nhiên.
Thu Anh Đào sảng khoái gật đầu, dù sao nàng cũng không phải là người giữ chữ tín, Mộ Giai Nam thấy nàng đáp ứng nhanh như vậy, bán tín bán nghi nhướng máy: “Nếu ngươi lại đối ta động tay đông chân, cả đời không gả ra được, thề đi.”
“…” Thực ác độc a, Thu Anh Đào tròng mắt chuyển động, đưa bàn tay thủ thế thành chữ V, không biết cổ đại thề thủ thế như thế nào, bất quá chắc là không phải vươn hai ngón tay như vậy đi, trước lừa dối qua cửa thử xem.
Mộ Giai Nam thấy nàng đưa hai ngón tay, hắn lập tức nắm tay nàng, trong mắt hắn còn mang theo ý cười quỷ dị… Mộ Giai Nam dựng thẳng lên ba ngón tay đại biểu cho thiên, địa, nhân cùng chứng kiến. Mộ Giai Nam làm sao có thể nhìn không ra mấy chiêu đùa giỡn của nàng chứ, cho nên hắn không cần khảo nghiệm thành ý của nàng, mà căn bản là nàng không đáng tin.
Thu Anh Đào phát hiện hắn không có ý định buông tay, nhưng bản thân nàng hiển nhiên bị vây trong hoàn cảnh xấu, nàng hồi tưởng lại quá trình mình bị phản bắt. Trong mắt nàng xẹt qua tinh quang, nàng đột nhiên chuyển thân tấn công môi Mộ Giai Nam… Mau hoảng thần đi Mộ Giai Nam! Ta lại vồ đến thì được rồi, hắc hắc.
Nhưng sự thật và tưởng tượng có chênh lệch, Mộ Giai Nam đúng là ngây ra một lúc, nhưng lực đạo trong tay cũng không giảm bớt nửa phần, không chỉ như thế, hắn cư nhiên thực chuyên chú cúi đầu xuống hàm trụ cánh môi của nàng.
… Thu Anh Đào cảm thấy hai cánh môi chạm vào, lại xuất hiện loại rung động động lòng người, nàng thừa nhận chính mình đối với việc hôn môi của Mộ Giai Nam hoàn toàn không có sức chống cự, nàng thầm nghĩ đón ý nói hùa, dần dần say mê trong đó.
Giờ phút này, Mộ Giai Nam vì hành động quá mức thân thiết khi này mà ngực đột nhiên đau, hắn thét lớn một tiếng, nhưng vì phòng ngừa Ngưu Nữu Nữu đột nhiên tập kích, hắn cắn chặt răng đi đến mở cửa phòng, ban ngày ban mặt, người đến người đi, Nữu Nữu chắc sẽ không dám xé xiêm y hắn đâu?
Thu Anh Đào chậm rãi ngồi dậy, thấy Mộ Giai Nam đang cùng một vị Quan Trung đệ tử nói chuyện phiếm… Nàng đúng là dùng phương pháp ngu xuẩn nhất mà, nàng hận chính mình luôn kìm lòng không đậu, nàng nghĩ đến ôm ấp của hắn, càng cùng hắn đồng hành nàng càng phát hiện hắn vĩ đại như vậy. Là nàng có lòng tham đi, người trong lòng nàng nên nhớ thương phải là Thất vương gia mới đúng, nhưng nàng thế nhưng vài lần đã quên có vị hôn phu tồn tại. Đáng chết! Loại cảm giác này rất quái lạ, coi như chỉ cần nàng và hắn ở cùng một chỗ, nếu có chuyện không giải quyết được, người nàng lo lắng chính là Mộ Giai Nam.
Nàng thực chán ghét bản thân mình, ăn trong bát còn nhìn trong nồi, thay đổi thất thường, đúng là nữ nhân xấu.
Sau một phen tự trách lương tâm Thu Anh Đào lặng yên rời khỏi phòng Mộ Giai Nam, nàng lê lết đi trở về phòng khách, nàng cần bình tĩnh một chút, nàng cần hiểu rõ ngày sau nên đối xử với Mộ Giai Nam như thế nào.
Mộ Giai Nam mặc dù đang nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt vẫn khóa trên người Ngưu Nữu Nữu… Một khi bệnh câm của Ngưu Nữu Nữu chữa khỏi, hắn tuyệt sẽ không gặp lại nàng, bởi vì, hắn đã cảm giác được một đạo bóng tối đang âm thầm kéo đến.
Hắn thích bộ dáng nàng quan tâm hắn, thậm chí hắn còn hưởng thụ trong đó, nhưng phần rung động này chỉ là nhất thời, không có kết quả.
…
Ngưng Sa Tử phát hiện Mộ Giai Nam chẳng những không ở trong phòng điều trị còn ở trong sân nói chuyện phiếm…”Mộ trại chủ, ngươi cũng biết uy lực của ‘Ngưng phái cầm sát’ không nhỏ?” Nàng phải nhắc nhở Mộ Giai Nam, nội thương không thể coi thường.
Mộ Giai Nam thu hồi thần trí, hắn đương nhiên biết chịu nội thương không thể đi loạn, ra vẻ nghiêm trang nói: “Ta đang chuẩn bị vận công chữa thương. Phải rồi ta làm hư cây đàn của Ngưng quan chủ, người chắc không tức giận chứ. Bất quá, cây đàn đó cũng cũ lắm rồi ha ha .”
“…” Ngưng Sa Tử thấy hắn vui sướng khi người gặp họa, nàng chưa bao giờ thấy người nào như vậy, không cần che dấu cảm xúc. Nàng cho rằng Mộ Giai Nam rất thú vị, ít nhất không ngụy trang, mà nàng cũng không muốn Mộ Giai Nam lưu lại nội thương…”Nếu không ngại, tiểu nữ tử thay Mộ trại chủ chữa thương như thế nào?”
“Vậy… Làm phiền .” Mộ Giai Nam cười tủm tỉm vui vẻ nhận lời, vừa vặn hắn có thể tiết kiệm thời gian, sau đó hắn không chút khách khí đứng lên: “Đi đâu? Chỗ ngươi hay chỗ ta ?”
Ngưng Sa Tử giật mình, thật sự là cá tính mạnh mẽ, nàng mím môi cười: “Một khi đã như vậy, thỉnh Mộ trại chủ đến chỗ tiểu nữ tử tu hành đi.” Vừa vặn nàng có nghi hoặc muốn Mộ Giai Nam giải đáp.
Mộ Giai Nam ứng thanh, ánh mắt không khỏi dừng ở cửa phòng đang đóng chặt cách đó không xa… Nha đầu kia nhất định lại hờn dỗi rồi, đợi ngực hắn bớt máu bầm thì cho nàng kiểm tra đi.
Khói trắng bên trong thiện phòng, từng đợt từng đợt quanh quẩn.
Mộ Giai Nam nhắm mắt trầm mặc, khoanh chân mà ngồi. Ngưng Sa Tử ngồi phía sau Mộ Giai Nam, song chưởng dán tại lưng hắn vận công chữa thương… Ngưng Sa Tử có thể cảm thấy trong cơ thể Mộ Giai Nam ẩn chứa nội lực kinh người, người có được nội lực như vậy, đáng lý không bị thương nặng, nhưng hơi thở hắn cực kì hỗn loạn, coi như không thể toàn bộ phóng thích và vận dụng.
“Nội lực của ngươi cực kì thâm hậu, lúc ấy vì sao không dùng nội lực ngăn cản ngưng phái cầm sát?” Ngưng Sa Tử thẳng thắn nói.
“… Ta rất muốn chắn, nhưng ngăn không được, Ngưng phái cầm sát quả thật lợi hại.” Mộ Giai Nam trong lúc trị liệu mồ hôi đầm đìa, chỉ có thân thể nóng lên mới có thể đáng tan máu bầm, mà cái gọi là chữa thương, chính là đưa chân khí vào tâm mạch người bệnh, tác dụng bổ khí, nhưng trong quá trình vì tránh cho hai khí gặp nhau gây tẩu hỏa nhập ma, cho nên cần phong toả kinh mạch người bệnh trước.
Ngưng Sa Tử không khỏi tự hào khẽ cười, Ngưng phái cầm sát chính là tuyệt kỹ khiến người nghe tên đã sợ mất mật, cũng là độc môn tuyệt học chỉ truyền cho phái nữ, từ khi nàng chấp chưởng cửa thứ sáu, cũng không có người nào phá được sự thay đổi liên tục của ngưng phái cầm sát. Mộ Giai Nam mặc dù đánh gãy huyền cầm, nhưng hằn vẫn chưa phá giải được ội lực Ngưng phái cầm sát, bất quá việnc hắn đánh gãy huyền cầm cũng đã vượt qua dự đoán của nàng.
Nàng cũng chú ý tới một sự kiện, Mộ Giai Nam mới đầu cũng là lung tung ngăn cản công kích, nhưng dần dần hắn ngăn cản theo quy luật nhất định, cuối cùng hắn chỉ ngăn cản công kích thật sự của nàng, mặc dù nàng không ngừng biến hóa, nhưng hắn vẫn chuẩn xác đoán được, nàng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu: “Tiểu nữ tử có một chuyện không rõ, xin hỏi Mộ trại chủ làm sao biết được ta phóng thích nội lực cái nào là thật, cái nào là giả?”
Mộ Giai Nam ha ha cười: “Ta đang suy nghĩ… có nên nói cho ngươi biết hay không, ai…”
Ngưng Sa Tử biết Mộ Giai Nam đây là đang khiêu khích nàng, nàng cũng không nôn nóng nói: “Tiểu nữ cũng biết một bí mật, không bằng chúng ta trao đổi thì thế nào?”
Mộ Giai Nam vốn cũng muốn nói cho nàng biết, hiện tại nếu có trao đổi thì càng tốt: “Thành giao, ta nói cho ngươi biết trước, trong lúc ngươi phát công sẽ xuất hiện một nhược điểm trí mạng, chính là hai ngón tay của ngươi sẽ đồng thời giương lên, nếu như có người nắm được nhược điểm này, rất dễ dàng gây thương tổn đến ngươi.”
“…” Ngưng Sa Tử cả kinh, lúc trước nương của nàng cũng đã có nói qua, tật xấu này phải bỏ, mặc dù cực kỳ nhỏ, nhưng mà một khi gặp phải người tâm tư cực kỳ tinh tế chắc chắn trở thành nhược điểm trí mạng, lúc đó Ngưng phái cầm sát cũng không còn là tuyệt sát nữa. Nhiều năm qua, nàng cũng cố ý che dấu, cư nhiên vẫn bị Mộ Giai Nam nhìn ra sơ hở, hơn nữa phi tiêu của hắn nếu không phải đánh gãy huyền cầm, thì cũng dễ dàng đáng trúng thân thể nàng, người này đúng là quan sát tỉ mỉ.
“Đa tạ Mộ trại chủ chỉ điểm.” Ngưng Sa Tử ra vẻ bình tĩnh tiếp nhận góp ý, nếu đã có trao đổi thì phải tin thủ hứa hẹn: “Lúc nhỏ có phải Mộ trại chủ từng uống một viên thuốc?”
Mộ Giai Nam nhướng mày suy nghĩ, đúng là nghĩa phụ có bắt hắn uống một viên thuốc đen tuyền, hương vị rất đắng, sau khi uống xong, trong cơ thể hắn luôn có một luồng nhiệt hỏa khô nóng: “Đúng vậy, uống cũng được vài năm rồi, có gì bất thường sao?”
“Như vậy được rồi, tiểu nữ đề nghị Mộ trại chủ thỉnh cao nhân hỗ trợ ngươi đả thông nhâm đốc nhị mạch, có lẽ sẽ xuất hiện điều kỳ hiệu.”
Mộ Giai Nam có chút không hiểu trầm mặc một lát…: “Cảm tạ.”
Chương 42: Nói dối thiện ý
Sau khi chữa thương xong, máu bầm trong người Mộ Giai Nam cũng tan hơn phân nửa, đương nhiên chuyện này cũng liên quan đến nội lực hùng hậu nhưng không phóng thích được của Mộ Giai Nam. Ngưng Sa Tử luôn mang cầm theo bên người, sau khi nói với Mộ Giai Nam vài câu, nàng lưng mang đàn cổ cùng Mộ Giai Nam ra khỏi phòng.
Ngưng Sa Tử thấy Mộ Giai Nam như có nhiều tâm sự, nàng cho rằng hắn đang lo lắng cửa tiếp theo sẽ như thế nào, mà hắn cùng đi với nàng có lẽ là muốn tìm hiểu hư thật…”Mộ trại chủ có chuyện phiền não sao?”
Mộ Giai Nam đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn thẳng đôi mắt nàng, Ngưng Sa Tử hiển nhiên bị hắn nhìn chăm chú, nàng có chút không được tự nhiên, tuy rằng Mộ Giai Nam không phải dùng ánh mắt si mê mà nhìn nàng, nhưng hắn cũng là người anh tuấn, cơ trí, nàng theo bản năng liếc mắt nhìn sang nơi khác: ” Có gì xin nói thẳng.”
“… Ngưng quan chủ có thể giúp ta nói dối không?” Mộ Giai Nam cũng biết, đề nghị này của hắn có chút ép buộc.
“…” Ngưng Sa Tử thu hồi xuân tâm: “Thỉnh Mộ trại chủ nói rõ.”
Mộ Giai Nam bất đắc dĩ thở dài, còn không phải là vì tiểu nha đầu mẫn cảm kia…”Ngưng quan chủ có thể nói cho Ngưu Nữu Nữu biết sấm quan đã hoàn thành, nói là lập tức có thể gặp Yến Hồi đại sư hay không?”
Ngưng Sa Tử giật mình, nàng không hiểu ý đồ của Mộ Giai Nam: “… Nhưng người còn phải vượt qua vài cửa nữa, hơn nữa võ công của những người đó còn hơn tiểu nữ, tránh cũng không thể tránh, tại sao Mộ trại chủ còn muốn lừa gạt Ngưu cô nương?”
“Ta biết là tránh không khỏi, nhưng nha đầu này nhìn như dịu ngoan, kỳ thật nàng rất ngoan cố, ta không có biện pháp lừa nàng lên núi, Ngưng quan chủ có thể tương trợ một chút không?” Mộ Giai Nam tuy là thương lượng, nhưng trong mắt tràn ngập ý tứ bức bách, nếu như Ngưng Sa Tử không đồng ý giúp hắn, hắn nhất định sẽ dùng chiêu khác ép nàng nhận lời.
Ngưng Sa Tử nghi hoặc nói: “Có gì mà khó khăn, tiểu nữ không hiểu Mộ trại chủ tại sao phải dùng hạ sách này, rõ ràng là Mộ trại chủ có lòng giúp đỡ Ngưu cô nương chữa khỏi ách tật, nàng không cảm kích ngược lại đi ngăn cản là sao?”
Mộ Giai Nam khóe miệng chợt tắt, hắn không muốn nói đến chuyện Ngưu Nữu Nữu vì lo lắng cho hắn mà ngăn cản. Hơn nữa hắn biết Ngưu Nữu Nữu chưa bao giờ dự đoán được sấm quan sẽ có hung hiểm gian nan như thế nào. Hắn làm như không có việc gì khẽ cười: “Không phải nữ tử nào cũng có thân thủ tốt như Ngưng quan chủ, Nữu Nữu lá gan rất nhỏ, nàng sợ trong lúc sấm quan bị thương, là một nha đầu rất sợ chết… Quan trọng nhất là, ta sợ nàng hiểu lầm, cho là ta vì nàng mới cam tâm tình nguyện mạo hiểm, kỳ thật ta chính là muốn thử thực lực của bản thân mà thôi.”
Ngưng Sa Tử bán tín bán nghi nhướng lên đôi mắt đẹp, Mộ Giai Nam quả thật đem tâm sự che dấu rất khá, nếu hắn không đem chút lo lắng ẩn dấu trong đáy mắt, nàng sẽ thực sự tin tưởng. Một khi đã như vậy nàng cũng không tiện hỏi nhiều, Ngưng Sa Tử hiểu ý gật đầu: “Được rồi, ta sẽ giúp Mộ trại chủ giấu diếm, bất quá, cửa tiếp theo thật sự khó qua, Mộ trại chủ có nghe nói qua ‘Thiên trượng hành giả’ ?”
Mộ Giai Nam quả thật chưa từng nghe qua danh hào này, hắn ra vẻ nghiêm trang gật gật đầu: “Ta chỉ nghe qua Tôn hành giả thôi.”
“…” Ngưng Sa Tử sửng sốt, hắn cư nhiên còn có tâm tình nói giỡn? …”Tiểu nữ không thể không bội phục Mộ trại chủ tâm tư trầm ổn. Nói đơn giản đi, ba mươi lăm năm trước, ‘Thiên trượng hành giả’ từng đánh bại võ lâm minh chủ Hạc Thiên Khải, hàm nghĩa trong đó chắc Mộ trại chủ đã hiểu?”
Mộ Giai Nam thong thả chớp chớp mắt, Hạc Thiên Khải lấy công phu “Hạc môn cuồng đao” độc bá võ lâm nhiều năm…”Nguyên lai xưng bá võ lâm Hạc Thiên Khải là bị Thiên trượng hành giả đánh chết? Ta chỉ nghe nói hắn chán ghét võ lâm nên quy ẩn, xem ra giang hồ đồn đãi quả thực không thể tin.”
Ngưng Sa Tử che miệng cười: “Hai người ước hẹn quyết chiến trên đỉnh núi không người nào biết, cho nên nhân sĩ võ làm chỉ là phỏng đoán, mà Thiên trượng hành giả cũng không giết chết Hạc Thiên Khải, chỉ là chặt đứt một tay, một chân của Hạc Thiên Khải mà thôi”
“A? … Là Thiên trượng hành giả nói với Ngưng quan chủ ?”
“Ừ, tòa sơn phong kia chính là cửa tiếp theo —— Thiên tuyệt đỉnh. Thiên trượng hành giả ở Thiên tuyệt đỉnh tĩnh tọa cũng đã ba mươi năm, hắn muốn chờ đối thủ có thể cùng hắn phân cao thấp, cho nên chưa bao giờ rời khỏi cửa.” Ngưng Sa Tử cũng không muốn hù dọa Mộ Giai Nam, nhưng sự thật đúng là như thế.
“…” Mộ Giai Nam nhất thời hút một ngụm khí lạnh, hắn khó có thể tin nói: “Ba mươi năm cũng không nhúc nhích, có khi nào lúc ta lên núi đã thấy hắn biến thành nham thạch ?”
Ngưng Sa Tử ho khan một tiếng suýt nữa hộc máu, nàng không thể nhịn được nữa nói: “Mộ Giai Nam ngươi đứng đắn một chút có được không? Thiên trượng hành giả là võ lâm tông sư, hắn am hiểu tuyệt kỹ là ở dưới vực sâu vạn trượng dùng dây thừng quyết đấu, một khi trụy nhai (rơi xuống) thì sẽ vạn kiếp bất phục!”
“Đừng sốt ruột a, ta vẫn nghe mà …” Mộ Giai Nam ra vẻ ủy khuất, hắn chỉ là không muốn bị danh hào, sự tích hư danh đánh mất ý chí chiến đấu, bất quá hắn nghe được một chi tiết: “Ngươi nói hắn dùng dây thừng tác chiến?”
Ngưng Sa Tử hoà hoãn cảm xúc, nàng thực không hiểu cá tính Mộ Giai Nam, sống chết trước mắt mà hắn vẫn hồn nhiên không sợ, cửa này cũng không phải thông minh thì có thể may mắn xông qua: “Không hẳn như vậy, dây thừng chỉ là điểm tựa, hai bên vách núi Thiên tuyệt đỉnh, dây thừng sinh sôi phát triển, trong lúc đối chiến, dây thừng là vật duy nhất có thể đạp lên, vô ý bước hụt hoặc bị đánh rơi, sẽ tan xương nát thịt. Huống chi, Thiên trượng hành giả đối vơi dây thừng đã có ba mươi năm nghiền ngẫm, ông ta và dây thừng sớm đã hòa hợp thành một thể, hơn nữa cước bộ siêu quần, khinh công và nội lực cực cao, vạn lần không thể khinh thường.”
“… Đa tạ Ngưng quan chủ chỉ điểm, tại hạ xin thụ giáo.” Mộ Giai Nam lễ phép ôm quyền cảm tạ. Những gì nên nói Ngưng Sa Tử cũng nói xong rồi, nàng cũng không biết mình tại sao phải giúp Mộ Giai Nam, có lẽ tồn một phần tiếc hận, Mộ Giai Nam cơ trí hơn người, nội lực còn chưa hoàn toàn khai phát, nếu hắn thực sự xảy ra bất trắc thì quả thật đáng tiếc: “Không bằng tiểu nữ hướng Yến Hồi đại sư cầu tình, nếu có thể không cần sấm quan…”
“Còn mấy cửa nữa?”
“Nếu thắng Thiên trượng hành giả, còn có hai cửa phải qua, một cửa là ‘Kỳ môn ám khí chi mê'; một cửa khác là ‘Mật Tông bát môn đồ trận’, cuối cùng nếu thuận lợi thông qua, thì có thể gặp được Yến Hồi đại sư, mà tật ách của Ngưu cô nương cũng chỉ có một nữa cơ hội chữa trị.” Ngưng Sa Tử lại cường điệu, dù sao thế gian người bị tạp chứng nhiều như vậy, đâu phải mọi thứ đều có thể chữa trị.
Mộ Giai Nam nghe được hai chữ “Ám khí” con mắt liền sáng ngời, hắn giơ lên nắm tay kiên định nói: “Ừ! Chiếu theo kế hoạch tiến hành, làm phiền Ngưng quan chủ… Phối hợp tại hạ lừa Ngưu Nữu Nữu”. Nói xong, hắn còn phao cho Ngưng Sa Tử một cái mị nhãn.
Ngưng Sa Tử thần sắc bất giác cứng đờ… Mộ Giai Nam thực sự không biết trời cao đất rộng, bất quá khó được hắn có ý chí kiên định như vậy, mà “Thiên trượng hành giả” trấn thủ cưa cũng là muốn kiểm tra sự bền lòng của sấm quan giả. Có lẽ thực sự sẽ có kỳ tích xuất hiện.
※ ※ ※
Thu Anh Đào chăm chú nhìn một nam một nữ trước mặt, nam thản nhiên, nữ bất an, hai người trăm miệng một lời đều nói sấm quan đã xong!
Thu Anh Đào chậm rãi tới gần Ngưng Sa Tử, Ngưng Sa Tử vốn chưa nói dối lần nào, nàng thấy Ngưu cô nương thần sắc hồ nghi nên chột dạ: “Ngưu, Ngưu cô nương còn có chuyện gì cần Ngưng Sa Tử giải thích sao? …”
Thu Anh Đào hai tay hoàn ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngưng Sa Tử… Làn da thật đẹp nha, trắng hồng đáng yêu, không biết nàng ta dùng cái gì để dưỡng da? Hiện tại nếu nàng hỏi thì có thích hợp không?
Mộ Giai Nam ngồi ở một bên không yên quan sát… Ngưng Sa Tử vẫn là rất non nớt, nàng chưa từng nói dối cho nên mặt mới đỏ thành như vậy sao? Hắn lại nhìn Nữu Nữu, thấy nàng nhướng mày, mở to mắt nghi hoặc, hắn chỉ sợ mọi chuyện sẽ đổ bể.
Bỗng nhiên, Thu Anh Đào đột nhiên giơ tay lên, Ngưng Sa Tử theo bản năng lui về phía sau, Mộ Giai Nam nghĩ Nữu Nữu muốn dùng bạo lực bức Ngưng Sa Tử nhận tội, hắn vội vàng đứng dậy ngăn cản… Chỉ thấy năm ngòn tay Thu Anh Đào nhẹ nhàng lướt qua hai má Ngưng Sa Tử… Oa nga! Rất mịn màng a.
“…” Ngưng Sa Tử trong lòng có quỷ, nàng cứng ngắc đứng tại chỗ không dám lộn xộn, tùy ý Thu Anh Đào sờ soạng, Thu Anh Đào dùng dư quang nhìn đến người nào đó, trước mặt người nào đó không tốt để tán gẫu chuyện riêng… Nghĩ vậy, Thu Anh Đào nghênh ngang đi đến bên cạnh Mộ Giai Nam, vui vẻ chỉ chỉ ngoài cửa: nhanh nhanh đi ra ngoài cho ta!
Đây là nàng sẽ “Nghiêm hình bức cung” với Ngưng Sa Tử sao? Nhìn không ra Nữu Nữu rất thông minh đi… Mộ Giai Nam nhất thời nằm úp sấp trên bàn làm ra bộ dáng hôn mê, hắn không đi, tuyệt đối không đi!
“…” Thu Anh Đào thấy hắn mặt dày mày dạn không chịu rời đi, nàng một phen nắm chặt áo Mộ Giai Nam, đem hắn quăng ra ngoài cửa… Ngưng Sa Tử quả thực nhìn đến choáng váng, nàng không biết Thu Anh Đào có thần lực nha…Cho dù Mộ Giai Nam thân thể lúc này có suy yếu, nhưng cũng không đến mức bị quăng đi như vậy chứ? Mà Ngưng Sa Tử cũng không cảm thấy có nội lực phóng thích, nàng nhìn lại, hay là Ngưu Nữu Nữu là cao thủ thâm tàng bất lộ tướng?
Kỳ thật Thu Anh Đào cũng đã tin là thật, chủ yếu là có Ngưng Sa Tử ra mặt làm chứng, cho nên nàng tin đây là cửa cuối cùng. Nếu qua cửa, nàng cũng không có gì phải lo lắng nữa, hơn nữa nội thương của Mộ Giai Nam cũng đã có trị liệu, cho nên tâm tình nàng cũng trở nên tốt hơn. Nàng đem cửa phòng đóng chặt, cười tủm tỉm mời Ngưng Sa Tử ngồi xuống, sau đó nàng mở hộp văn chương bắt đầu hỏi Ngưng Sa Tử phương pháp “Bảo dưỡng dung nhan” … Ngưng Sa Tử tâm thần không yên ngồi bên cạnh… Trong lòng nàng thầm cầu nguyện đừng ép hỏi nàng, ô ô.
…
Qua nửa canh giờ, Mộ Giai Nam mới thấy cửa phòng mở ra, chỉ thấy Ngưu Nữu Nữu và Ngưng Sa Tử một trước một sau đi ra, hai người biểu tình rất vui, xem ra tán gẫu thật sự tâm đầu ý hợp.
Ngưng Sa Tử đem mấy chục bí phương dưỡng nhan tặng cho Ngưu Nữu Nữu, tự nhiên tán gẫu giấu diếm ý tứ xin lỗi.
Thu Anh Đào rất cảm kích, nàng cũng thay Ngưng Sa Tử tiếc hận. Nói Ngưng Sa Tử chẳng những người xinh đẹp còn có tấm lòng thiện lương, cô nương tốt như vậy lại sống ở đây hao phí thanh xuân, thật sự là đáng giận. Nữ nhi ở cùng một chỗ ngoài tán gẫu chuyện làm đẹp, còn có chuyện tình cảm, đây là thiên cổ không thay đổi. Thu Anh Đào viết mấy tờ giấy khuyên bảo Ngưng Sa Tử xuống núi, tìm lang quân như ý, sống cuộc sống tốt đẹp. Nhưng Ngưng Sa Tử bất vi sở động, nàng tựa hồ cực kì yêu thích cuộc sống non xanh nước biếc. Hơn nữa Ngưng Sa Tử tin tưởng, hữu duyên thì sẽ gặp nhau, cho nên nàng cũng không nóng lòng lập gia đình.
Cuối cùng Ngưng Sa Tử còn buông một câu không thể tưởng tượng —— quý trọng người trước mắt.
Thu Anh Đào nghĩ là Ngưng Sa Tử hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Mộ Giai Nam, cho nên chỉ lơ đễnh gật đầu cười cười, bất quá Thu Anh Đào cũng tự kiểm điểm một phen, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng nàng và Mộ Giai Nam là một đôi? Phải nói một cây làm chẳng nên non, nàng tất nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm.
Mộ Giai Nam thấy hai người tâm bình khí hòa tiêu sái đi ra, Ngưng Sa Tử trong lơ đãng phao cho hắn ánh mắt “lừa dối qua cửa”, Mộ Giai Nam lúc này mới yên tam thoải mái ngồi xuống.
Thu Anh Đào đứng lặng ở vị trí cách Mộ Giai Nam năm bước, tất cung tất kính cúi đầu hành lễ với Mộ Giai Nam: cám ơn.
Mộ Giai Nam hơi hơi cong khóe môi, ánh mặt trời chiếu lên hình dáng hoàn mỹ của hắn… So với nói dối, hắn lại càng không muốn thấy Ngưu Nữu Nữu khóc, cũng có thể nói hắn bất lực trước tiếng khóc của nàng, hắn không thể tiếp tục sấm quan, nhưng Ngưu Nữu Nữu không hiểu… Hắn hy vọng nàng có một ngày có thể mở miệng nói chuyện, lúc vui vẻ có thể sang sảng cười to, gặp nguy hiểm có thể lớn tiếng kêu cứu, khi Thất vương gia khi dễ nàng, nàng có thể tìm Ngưu cha cáo trạng… Như vậy, hắn mới có thể không lo lắng.
Chương 43: Ngồi trên dây thừng 30 năm
Mộ Giai Nam mang theo Thu Anh Đào rất nhanh tiến vào cửa tiếp theo, đương nhiên Thu Anh Đào không biết, nàng cõi lòng đầy vui sướng chờ gặp vị thần y trong truyền thuyết —— Yến Hồi đại sư.
Vì để gặp được thế ngoại cao nhân nhìn một cái, bọn họ thực sự phải vượt qua lộ trình hai vạn năm ngàn mét, lên núi đao xuống biển lửa, lo lắng hãi hùng. So với ban đêm khuya khoắt mà phải đi bệnh viện mời chuyên gia đến xem bệnh cho người nhà, thì cũng chỉ mất một bữa ăn sáng. Nếu Yến Hồi đại sư bộ dạng không có gì đặc biệt! Hừ hừ… Nàng cũng không thể nói cái gì…
Thu Anh Đào vừa nghĩ đến việc có thể chữa khỏi cổ họng liền nhịn không được hưng phấn, nàng nhướng mày suy nghĩ, câu đầu tiên nên nói cái gì đây? … Không bằng “A a a” kêu to, nếu không “Ha ha ha” cười to? Hắc hắc.
Mộ Giai Nam thảnh thơi đi trước, thấy nàng đuôi lông mày cong lên, hắn cũng đoán được nàng đang cao hứng, hắn cũng vô liêm sỉ cùng nàng vui cười, giống như thực sự sắp đến mục đích.
Thu Anh Đào vừa suy nghĩ, vừa cười trong lòng thầm ngân nga hát… Đợi bọn họ đi qua một toà núi nhỏ, xuất hiện ở trước mắt nàng là một vách núi đen, trên dãy núi cao có một sợi dây thừng to bằng cổ tay, ngồi trên dây thừng là một vị lão giả tóc trắng xoá. Lão giả quần áo đạo bào, hai tay tạo thành chữ thập, bên môi yên lặng, tư thế ngồi vững như Thái Sơn, cho dù gió thổi, phơi nắng, vẫn kiên trì.
Thu Anh Đào chỉ lão giả sau đó nhìn về phía Mộ Giai Nam, lão nhân này nhìn qua tuyệt đối là “Cao nhân”, chẳng lẽ Yến Hồi đại sư là điên tử? Nếu không ai lại ngốc như vậy, ngồi trên vực sâu mà tụng kinh, không phải là ăn no rãnh rỗi đi?
Mộ Giai Nam vẻ mặt không thay đổi, ra vẻ nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ vị này chính là… Yến Hồi đại sư?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian